Thứ Hai, 9 tháng 1, 2017

Cô ấy nhận ra tim mình đang quặng thắt. Giọt nước mắt nghẹn đến từng cm. Ai thấu được nỗi đau này trong cô gái ấy. Đến khóc cũng không thể thành lời. Vì cô hiểu rằng giờ đây chỉ có bản thân mình mới biết trân quý giá trị của mình, và kẻ khác sẽ chỉ là cơn gió qua cho đời thêm chút màu mè.
Đúng như lời thì thào nào còn văng  vẳng, khi ta mạnh thì chả phải nghe ai.

Nỗi đau khi bị vứt bỏ, sự coi thường khi không có nhiều tiền như ai, không son phấn giày dép váy áo như ai, mà cái nỗi đau điên nhất là chưa bao giờ có vóc dáng đâu ra đó như một đứa gái thực sự. Luôn là cục thịt mỡ bụng tới tận nách, chân tay cơ bắp như đàn ông, bụng như bà chửa, ngực xệ như gái có chồng.

Nó biết đó , nhưng nó không kiềm được cái dục tính ăn uống của nó, cái thấy uông thấy uổng khi ăn còn thừa, cái ăn là ăn hết mình mà quên mất hậu quả tiếp là khủng khiếp thế .

Nó không được phép tha thứ cho nó hôm qua.
Nó ngày hôm nay phải yêu lấy bản thân của nó.
Nó phải vì nó mà sống.
Nó sẽ là như thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét