Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

Dream day 1th

Em nhớ anh, anh à.
ước gì anh bên cạnh em bây giờ..
đêm về, lòng em hiu hắt quá anh à..sao em muốn khóc vậy..em phải làm sao đây?
em phải làm sao khi em nhớ anh? khi em muốn được anh ôm vào lòng và vòng tay anh ấm áp bên cạnh em...
Anh đang thế nào
Anh có ổn không
Anh ơi
Em nhớ anh rất nhiều
anh cảm nhận được phải không!??

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

HÔM NAY LÀ THỨ BA

Em đang không ngủ được, và em đang nhớ về anh.
Thêm một đêm nữa, anh có cảm nhận được không vậy anh.
Em mới nghe lại cuộc hội thoại của hai đứa mình, nghe anh nói, em anh cười, nghe cả hơi thở của anh. Và em nhớ anh.
Vì em không nhắm mắt để vào giấc ngủ được, hay vì ly cafe em đã uống, hay vì em mong chờ điều gì?
 Anh, thật lạ lùng lf hình ảnh em và anh gần nhau sao hiện rõ thế. Em muốn được ghé sát vào tai anh thì thầm vài điều, dùa giỡn với anh, chạm vào vai anh, và cười với anh. Em không hiểu chuyện gì đang diễn ra trong tâm trí em hiện tại.
Lớ em không dứt được cảm giác này thì em phải làm sao>
Và nếu một ngày nào đó, em không còn cảm giác này cho anh nữa, nghĩa là ngày đó thật buồn.

Anh biết không////////////? Lúc
anh cứ trêu em mập, bảo đó là món yêu thích của em, bảo em ráng mất dáng đi, hehe, thấy zui lạ..
Anh tập kiểu gì mà cơ bắp săn chắc đâu ra đó, đã thật. Có lẽ đã rất nỗ lực, siêng năng và quyết tâm cao lắm.
Em nghĩ đến lúc em hạ quyết tâm làm mất dáng rồi.
Để mà còn diện bikini ra biển chứ ha?? hì
Đùa mà thật á. Mập mặc cái váy nào vô đâu, thật là xấu xí, mà đau nhất là đi mua váy á.
Đau lắm anh à.
Nguyên do tại em mà ra hết. Ai bảo ăn, ăn và ăn không hề kiềm chế bản thân.

anh, giờ tiếng khuya ...đang kêu nà, tiếng ếch nhái hay ve hay con chi đang  e e e giữa đêm vậy, em nghe rõ tích tích tích từng giây kim đồng hồ chạy...khuya..đêm yên tĩnh quá
Lòng em cũng đen như đêm khuya hôm nay, trái tim thấy lạnh, se se lạnh, cần lắm cảm giác được ôm ấp và hơi thở hương vị tình yêu.
nghe như con mách vậy ha..
nửa đêm ngồi bật laptop viết những dòng này. Tạm bợ, lộn xộn, mông lung và đầy suy nghĩ như chính em, con người và lòng dạ em bây giờ.
Chân em tê luôn rồi. Cần người bóp chân. Anh ơi, em cần người bóp chân giữa em.
Và chỉ có thể là em nhỉ, hì.

Anh hôm nay có xỉn không?
Anh có người hòa nước chanh cho uống chứ?
Có chị nào cạo gió chưa?
Phải nhớ giứ gìn long thể á.
Lạnh, nửa đêm nhớ ráng dậy kiếm mền đắp nghen. Đừng để bị lạnh nhé. Nhớ đó.


Chân em tê cứng rồi.Em phải làm sao đây, anh

Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2017

Bị động sẵn sàng

Đêm nay thật dài
Bé trăn trở không yên suốt nhiều đêm cách đây đúng 4 năm.
Mọi thứ trôi qua như cơn mưa rào đêm nay vậy, nhẹ nhàng không báo trước, rột rạt trên mái phòng.
Tôi hôm nay vẫn là cô bé ngày xưa, vẫn một mình với nỗi cô đơn dằn vặt.
       Có một người đã không dám tự quyết định cuộc đời của mình, đó là tôi của 4 năm về trước. Ngày mà tôi biết mình muốn trở thành một đầu bếp thực thụ, tôi bị mê hoặc bởi sự đẹp đẽ tinh tế của món Âu là thế. Tôi là cô bé từ 4 năm trước đã muốn nghỉ học, tôi chỉ thấy vui khi ngắm hoa, đi chợ nấu ăn, vậy thôi. Tôi đã không dám yêu bản thân mình, tôi đã hèn nhát với niềm yêu thích của mình, và tôi đã lựa chọn cái mà tôi chỉ vừa mới cảm mến, tiếng Anh.
      Hôm nay ngày 12 tháng 5 năm 2017, tôi sắp đúng hạn ra trường, hết học rồi. Ai đó đã ao ước cái ngày này, sao tôi hờ hững thế, một chút cũng không thấy vui, không hề. 
     Tôi của ngày hôm nay, phiên bản 2017 á.
     Trong đầu bây giờ hỗn độn, như thể là rác từ 2013 gọp với rác 14 15 16 và cả hôm nay nữa, thật nhiều.
Tôi bơ vơ trong chính cuộc sống do mình lựa chọn. 
Tôi đã mỉm cười khi nghĩ rằng à sau 17 năm căm ghét việc đi học, mình sẽ được toại nguyện. Toại cái ước nguyện không đi học mà chỉ ở nhà, dù không nhớ ở nhà để làm gì, nhưng ước nguyện thuở bé nay sắp thành hiện thực rồi. Phải vui chứ.
  Tôi nay đã hiểu rằng mình chưa hề sẵn sàng, dù là từ bỏ niềm yêu thích, chấp nhận học đại học, gật đầu chấp nhận một người, cương quyết với một người, và riêng với bản thân, tôi cũng chưa bao giờ sẵn sàng. Tôi bị động, hoàn toàn.

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017

SUY NGHĨ

"hãy cố gắng tích lũy kinh nghiệm cho mình, thay vì việc chỉ quan tâm kiếm tiền, bởi nó có thể giúp bạn được ngắn hạn, nhưng sẽ không thể giúp bạn được dài hạn.
Hơn thế nữa, đừng chỉ lo lắng xem "bạn phải làm gì" mà hãy hướng đến những thứ xa hơn như "3, 4 năm nữa, tôi sẽ là ai, tôi đang làm gì". Một khi đã xác định được mục tiêu như vậy, mọi công việc của bạn, dù là gì, cũng sẽ đều hướng tới mục tiêu đó. "

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2017

Lạỵ ông

Viết tiếp câu chuyện về gia đình nó.
Sáng dậy, nó hì hục mở laptop để tập nhảy đốt calo như video hướng dẫn Zumba.
Reng reng reng, chuông điện thoại reo, ồ là Má yêu của nó.
Một giọng nói đầy buồn phiền, nghẹn cứng mà phải cố nên lời.
Bà đã buồn từ tối rồi mà sáng mới gọi cho nó để chia sớt nỗi đau tức này.
Là thằng chồng tệ hại của bà, lại là ông cha chả ra gì của nó.
Tiền mừng cưới em gái ổng có chồng.
Vợ không về được vì phải lo chạy kiếm từng đồng mà lo cho con, lo Tết, lo ra Tết, mà ráng chạy gửi về 500k. Ai biết, đã vô bì thư rồi mà hắn rút ra 1 tờ. Ai thấu được sự nhục nhã kèm nỗi điên của bà vợ có ông chồng như vậy, dù biết quá tệ , tệ tới nỗi không ai muốn nhắc đến tên.
Bà giận vậy, tức vậy, mà phải cố nén lại để đi kiếm tiền tiếp nuôi 5 miệng ăn.
Còn nó, nó biết phải biểu cảm như thế nào đây, nó phải rơi bao nhiêu nước mắt, phải cố gắng suy nghĩ tích cực như thế nào và phải làm gì để má nó được sống. Nó tự hỏi chính mình, rồi nó khóc, rồi nó tiếp tục tập, nó đi tắm, nó cố gắng làm gì đó tiếp.

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2017

Cô ấy nhận ra tim mình đang quặng thắt. Giọt nước mắt nghẹn đến từng cm. Ai thấu được nỗi đau này trong cô gái ấy. Đến khóc cũng không thể thành lời. Vì cô hiểu rằng giờ đây chỉ có bản thân mình mới biết trân quý giá trị của mình, và kẻ khác sẽ chỉ là cơn gió qua cho đời thêm chút màu mè.
Đúng như lời thì thào nào còn văng  vẳng, khi ta mạnh thì chả phải nghe ai.

Nỗi đau khi bị vứt bỏ, sự coi thường khi không có nhiều tiền như ai, không son phấn giày dép váy áo như ai, mà cái nỗi đau điên nhất là chưa bao giờ có vóc dáng đâu ra đó như một đứa gái thực sự. Luôn là cục thịt mỡ bụng tới tận nách, chân tay cơ bắp như đàn ông, bụng như bà chửa, ngực xệ như gái có chồng.

Nó biết đó , nhưng nó không kiềm được cái dục tính ăn uống của nó, cái thấy uông thấy uổng khi ăn còn thừa, cái ăn là ăn hết mình mà quên mất hậu quả tiếp là khủng khiếp thế .

Nó không được phép tha thứ cho nó hôm qua.
Nó ngày hôm nay phải yêu lấy bản thân của nó.
Nó phải vì nó mà sống.
Nó sẽ là như thế.